Warning: count(): Parameter must be an array or an object that implements Countable in /home/luhanhviet/domains/dulichvietnam.com.vn/public_html/modules/news/includes/class-widget.php on line 0
Những làn khói mỏng mùa Đông
Banner Chuyến Bay Hồi Hương
Banner Movi

Những làn khói mỏng mùa Đông

Thứ tư, 26/12/2012, 10:08 GMT+7

 Quá lâu rồi, tôi bỏ quên tiếng nói mình trong bộn bề cơm áo. Tôi bỏ quên mình trong nhẫn nhịn với cuộc đời. Cũng quá lâu rồi, góc tôi khuyết đi cái ham muốn có một tự truyện. 

test

 Cuộc đời tôi, đủ cả mơ mộng, đủ cả thơ, đủ cả buồn vui, đủ cả tình thương lẫn căm ghét để viết những câu văn dài, ám ảnh và nhói buốt. Từng có một thời, tôi biết mơ về một tia nắng ấm giữa mùa Đông - cái thứ mùa chi mà tê tái ấy. Từng có một thời, tôi thấy da thịt mình cần một làn hơi ấm, trong cả những oi nồng rát hạ. Thế mà tôi đã quên tôi, chao ơi, guồng quay nào đã mang tôi đi mất?

 
Không phải vì tôi đã có đủ thời gian để tiêu xài đến mức lại đòi hỏi ở mình những gì thuộc về tuổi  trẻ đâu, nhưng tôi nghe đâu đó quanh đây, tiếng mùa đông thở dài. Cây lá đã ngả vàng, xoay xoay để mùa đông chùm khăn lên cả thành phố, lên cả những hối hả thường ngày. Rồi trong sương trắng, cô thiếu nữ ôm ngọt lành riêng tư mà vô cùng lặng lẽ, tay trong tay với người tình đi cà phê đuổi rét.
 
Mùa này, những ô của kính thường khép kín cả. Tôi nhớ cái thời tôi sung sướng nghe từ radio nhà nào đó phát qua ô cửa giọng Khánh Ly liêu trai trong tình ca Trịnh. Mùa Đông thời này kiếm đâu ra khung cảnh thơ ấy? Có chăng từ những tiệm băng đĩa, thứ nhạc trẻ ình ình, ồn ã. Tôi lạc mất tôi hay mùa Đông bị đốn mất cái chân xinh?
 
Mua dong
 
Có thể người ta không biết tới vị nắng nhưng tôi thì biết. Sáng, ngồi cùng ai đó, một ly cà phê nóng vỉa hè. Nắng từ mắt bên kia cứ thế mà chiếu sáng. Cứ thế mà rộn ràng. Chỉ có điều, mùa Đông bao giờ cũng vội bưng bít, tôi chẳng thể kiếm điểm cao nếu như phải trả bài tả nắng.
 
Mùa này chỉ ưu ái khói. Những tàng khói mỏng. Khói từ ly trà hoa cúc. Khói từ bếp than tổ ong. Khói từ điếu thuốc trên tay. Khói từ hơi thở người con gái đứng hít hà, xoa tay chờ người con trai tới đón. Đủ để co ro. Đủ để đầy sống mũi người ta sự cháy.
 
Mùa này vội. Ai cũng muốn trở về cuộn tròn trong tổ ấm của mình. Có lẽ chỉ có tôi mới đủ thiết tha để biết đến đèn đường và những ban công cô đơn. Tôi thấy trước mặt mình những bàn tay tự ôm vai mình. Tôi biết sẽ có kẻ nào đó thèm cảm giác như chiếc xe vừa vụt qua, hai bàn tay trong một túi áo khoác, người sau cui rụi vào người trước. Vội vã thị thành. Vội vã tình người. Chỉ có đêm đông là lặng. Lặng đến nỗi chạm được vào tiếng lá rơi. Thật đấy!
 
Thi thoảng tôi muốn viết gì đó cho mình, rồi lại xóa. Cứ thế như kiểu vừa vui vì một tụ tập thì đã buồn ngay bởi một đám tro tàn. Có ai đoán xem đêm qua ai đã ngồi đây, thèm thuồng một tàn lửa ấm? Có ai sẵn lòng đốt áo mình để khơi lại một hi vọng? Tôi đã từng muốn viết nhiều điều hơn thế nữa về mùa đông, về hơi ấm tôi đã cầm trong tay đi qua ngần ấy năm tháng, nhưng ngồi trước mặt phẳng đa chiều, dường như tất cả đều vụn vỡ cả. Ném đi một thao thức mà không thể có tiếng động trở lại.
 
Ai đó từng nói, mùa Đông là định nghĩa rõ nét nhất của lứa đôi. Khi có nhau, làn da mềm và vòng tay ấm là một điều hạnh phúc. Nếu như không ở cạnh nhau, thì chăn lông vũ hay khung cửa cứ khép kín thì vẫn lạnh giá tận cùng. Cái lạnh từ nhịp tim đã lỗi nhịp một lần.
 
Mùa Đông. Tất cả vừa đủ xuýt xoa. Tất cả vừa đủ để cảm nhận. Với những người hiểu được giá trị của một cánh tay ôm.
 
Mùa Đông...
Yume
quảng cáo
close
icom
Bình luận
Ý kiến bạn đọc